Thêm một trận thua toàn diện trước một ông lớn, đẩy M.U xa thêm nhóm dẫn đầu. Tuy nhiên, với những người yêu M.U và thực tế một chút, trận thua này cũng chẳng phải điều gì quá khủng khiếp hay bất ngờ. Đơn giản đây là thời điểm mà M.U phải thua như thế.
Đừng so sánh Moyes với Mourinho
Moyes và Mourinho không cùng đẳng cấp. Thì tất nhiên, lẽ nào có ai từng nói rằng họ cùng đẳng cấp? Mou tiếp quản Chelsea cùng lúc Moyes về Old Trafford, nhưng hai đội khác nhau quá nhiều về chất lượng con người và kinh nghiệm, uy tín đỉnh cao của huấn luyện viên. Chính bởi tầm ảnh hưởng của mình tại Stamford Bridge, thương hiệu trên toàn cầu, Mourinho dễ dàng ổn định phòng thay đồ, phổ cập triết ký, rồi có được E To’o – người vừa có hattrick vào lưới M.U, không mất một đồng. Còn Moyes, ông chật vật mãi suốt mùa hè cũng chỉ có thể lấy người từ câu lạc bộ cũ, với cái giá khá chát dành cho Fellaini – người đã “biến mất” từ lâu.
M.U thiếu hai trụ cột R10 và Van Persie khiến sức mạnh giảm đi rõ rệt. Ảnh: Internet |
Các cầu thủ M.U vẫn đang nỗ lực hết mình. Ảnh: Internet |
Sẽ có khá nhiều các fan M.U than thở, chán ngán với sự tù túng kéo dài bất tuyệt của đội nhà. Nhưng dễ dàng nhận thấy là theo thời gian, số lượng và mức độ của những bức xúc đó đang giảm dần đi, nhiều người đã làm quen được, cảm thông được. Đó không phải sự thờ ơ hay trốn tránh thất bại, họ chỉ bình thản đón nhận những sóng gió cùng đội bóng, một kiểu đi bên cạnh mà không cần hô hào quá lớn, thay vì đòi hỏi.
Những Manucian bình thản sẽ hiểu giá trị cốt lõi của tình yêu trong bóng đá là như thế nào. Đã từng có những cổ động viên từng trải cảm giác của họ, những người yêu Arsenal, Liverpool, AC Milan, vv… Cũng chẳng có gì to tát ở đây, nếu không từng buông lời chê bai xúc phạm đến các đối thủ kém thế trong quá khứ thì cũng chẳng có gì phải hổ thẹn trước những lời dè bỉu từ các fan của các đội bóng ấy – khi họ mạnh hơn, khá hơn M.U của hiện tại. Bóng đá có thắng có thua, có tự hào, thậm chí “cay cú”, nhưng những cảm xúc quá đà hoặc tiêu cực sẽ không phải những gì quan trọng nhất gìn giữ một tình yêu.
Một fan M.U tên Thái đã khiến cộng đồng các Manucian cảm động với lập luận: “Đừng than vãn đội bóng không xứng đáng với kỳ vọng của tôi, hãy xem mình đã xứng đáng là fan đội bóng ấy chưa?”. Tự nhận là fan ruột hay fan trung thành, kêu ca vì phải buồn, phải khóc khi đội bóng thất bại, điều ấy chẳng giúp gì cho đội bóng cả. Cầu thủ thì vui ư? huấn luyện viên thì sướng ư khi kết quả bi đát? đó còn là sự nghiệp của chính bản thân họ chứ không phải trò giải trí qua màn hình. Tất cả họ cần là tình yêu và sự ủng hộ tuyệt đối, điều mà các đội bóng nhỏ sở hữu đôi khi lại thực chất hơn cả các đội bóng lớn.
Từ “yêu” không phải một từ có thể dùng bừa bãi được. Nếu tình yêu nào cũng “có điều kiện”, rồi khi nó mất đi thì không còn yêu nữa, có lẽ từ điển cần một từ khác thay cho từ “yêu”. Những Manucian yêu MU, không cần cuồng, không cần ruột, không cần trung thành rườm lời chi hết, họ sẽ chỉ buồn chứ không tuyệt vọng, không khủng hoảng, không sợ hãi, không vung vãi những từ ngữ tồi tệ dành cho đội bóng. Họ biết M.U đang ở đâu, M.U như thế nào, với họ chỉ cần yêu M.U, thế là quá đủ.